Những ước mơ cũng trưởng thành

Tôi thích Tầng Trệt. Bằng một tình yêu không thể giải thích được. Nó giống như một ước mơ tôi đã có từ hồi bé và mãi đợi tôi từ hồi đó đến giờ.



Tôi thích có một quán café nhỏ, lúc nào cũng ấm áp bồng bềnh trong mùi kem sữa, hạt cà phê rang, và tiếng kêu rộn rang của những chiếc máy xay sinh tố. Thậm chí còn nghĩ đơn giản là nếu không có khách đến chơi cùng trong những ngày ế ẩm, tôi có thể chỉ ăn bánh quy đựng trong lọ và uống cà phê mình tự pha mà sống. Tất nhiên đó là một giấc mơ đẹp mà tôi để dành vào lọ đợi khoảng 3, 4 năm sau khi vững vàng về nhiều thứ sẽ thử thực hiện xem sao.

Và khi Tầng Trệt ra đời, tôi bắt gặp lại ước mơ của những ngày bé đó: Nhỏ xinh, ấm áp và ngọt ngào.
Tầng Trệt được bài trí đơn giản hài hòa trong từng chi tiết nhỏ nhất: Chụp đèn là những lồng sắt trơn, lọ cắm hoa là những chai bia rỗng xanh biếc, nhạc bật trong quán là những bản Jazz thời đại của The Great Gatsby hay những bộ bàn ghế được đặt đóng theo yêu cầu của chính chủ quán...




Quán rất nhỏ, chỉ có phần hiên hẹp và 2 phòng 1 lớn 1 bé. Phòng lớn chỉ đủ được gần 20 người khách trong cùng lúc nên bạn đừng mong rủ rê nhóm nào đông đúc ồn ào quá tới đây.

Nhưng Tầng Trệt là một “nơi thứ ba” tuyệt vời. Một nơi rất ‘cozy” với những món đồ uống, thức ăn thay đổi theo ngày. Nhưng cũng là một nơi vừa đủ để bạn ẩn mình dành một chỗ kín đáo cho bản thân trong một quán café nằm góc khuất nhỏ giữa lòng phố. Tôi cũng không biết nên tả thế nào cho bạn về cảm giác yên ả khi ngồi ở Tầng Trệt một mình. Không gặp những ánh đèn sáng loáng hay những viễn cảnh đông đúc như trong những bộ phim holiday nào đó, Tầng Trệt giống một quán café bé xíu bạn nghĩ rằng bạn đã gặp trong một thước phim indie. Kiểu phim mà nếu không có bạn thân chia sẻ thì chắc bạn chẳng khi nào tìm ra được.





Điều đó cũng gần giống với những ước mơ tôi đã từng có về một quán cà phê của riêng mình. Chúng không lộng lẫy trong im lặng như hoa mười giờ hay rực rỡ như The KAfe. Những ước mơ được cất trên kệ, trong những chiếc lọ bé tí tẹo, âm thầm và ấm áp như những hộp nước hoa khô handmade. Nhưng Tầng Trệt không phải là ước mơ đích thực tôi đã từng có. Tầng Trệt là ước mơ của những người bạn tôi quen từ cấp 3, đến Đại Học. Từ căn phòng được thuê lại của gia đình, những  món đồ gỗ được tự đặt thiết kế cho đến những chai lọ, đĩa than được trưng bày trong quán đều do các bạn tự làm tỉ mẩn. Trước khi khai trương vài ngày, tôi đã thấy các bạn up lên facebook những tấm hình cả 3 người lọ mọ gấp dán logo lên từng thân cốc đợi ngày khai trương. Chủ quán cũng vừa là nhân viên quán. Tất tật những món đồ bạn nhấp môi đều do một tay các bạn tôi tự pha chế, nấu nướng cả.



Ở độ tuổi 21, 22, trong những ngày vừa ra trường tất tả kiếm việc làm xuôi ngược, chúng tôi cất đi một vài ước mơ xa xỉ của bản thân để tập trung sống sót với tất cả mọi thứ trên đời. Hiếm có ước mơ nào đủ can đảm để lớn lên cùng mỗi người. Thì có những người trong chúng tôi nuôi dưỡng ước mơ mình để cùng nhau trưởng thành. Như những người bạn của tôi và ước mơ Tầng Trệt


Rea
(Ảnh: Facebook Tầng Trệt)