Film: Tạm biệt 2013 bằng 3 bộ phim cũ cảm động
Năm 2013 đã chậm rãi tiến tới ga cuối cùng. Hẳn ai cũng muốn thư giãn đầu óc với một (vài) bộ phim vừa để chào đón năm mới vừa giúp mình nhìn lại năm cũ với những cảm xúc đẹp. Chính vì vậy, ON 21 muốn đề xuất cho các bạn 3 bộ phim dưới đây, mỗi bộ phim sẽ mang lại cho bạn một cảm xúc khác nhau: chút buồn man mác, chút hài hước và chút lạ lẫm.
Radio Days (Woody Allen, 1987)
Radio Days là một trong những lá thư tình mà Woody Allen viết cho New York, nói về thời kỳ radio của thị trấn Rockaway qua những mẩu chuyện nhỏ xoay quanh gia đình của một cậu bé.
Sự chính xác nhưng được hình dung lại hài hước về quá khứ chính là điểm mạnh của Radio Days, giúp những tuyến truyện nhỏ lấp đầy sự hồi tưởng đẹp đẽ về thập niên 30 và những phép màu radio mang lại. Trên nền giọng kể rất tự nhiên (do chính Woody Allen đọc) là liên tiếp những tình huống gia đình, bạn bè đầy hương vị cảm xúc riêng biệt. Để tạo nên cuốn phim màu sắc như vậy, âm nhạc là một điểm nhấn không thể bỏ qua. Sự đam mê của nhân vật chính với radio khiến những bản nhạc được tuôn trào – lúc ngẫu nhiên, lúc kết nối với nhiều sự kiện – như những ký ức không thể quên. Là một người yêu jazz, Woody Allen không để người xem phải thất vọng về lựa chọn soundtrack. Từ những hit kinh điển như "That Old Feeling", "Take The A Train" tới bản nhạc thời chiến "Remember Pearl Harbor" được sử dụng để tả lại quá khứ rất phù hợp.
Nhưng bộ phim không để khán giả cảm giác như đang phải xem một cuốn nhật ký ngày qua ngày. Bên cạnh những mẩu chuyện nối tiếp là những chi tiết và nhân vật được gài gắm và phát triển rất khéo cho tới cuối phim. Có thể bạn không lớn lên cùng radio, có thể bạn không thích jazz, nhưng cái kết của Radio Days sẽ khiến bất cứ ai chìm vào không khí đầm ấm sum vầy của ngày giao thừa.
When Harry Met Sally (Rob Reiner, 1989)
Đậm đà và ngọt ngào, When Harry Met Sally là một bộ phim đẹp về tình yêu trên sự khác biệt, thậm chí thù ghét. Trên kịch bản độc đáo được Nora Ephron chấp bút, Rob Reiner vẽ nên những hình ảnh màu sắc như mùa thu New York đỏ lá, kết nối Harry và Sally trong một không gian thân mật dù nhiều biến cố.
Năm 1977, Harry Burns (Billy Crystal) và Sally Albright (Meg Ryans) lái xe từ Chicago tới New York. Trong khi Sally lạc quan và lãng mạn thì Harry luôn quan niệm tiêu cực về cuộc sống và tương lai; họ không hề có một ý kiến chung. Mọi chuyện thay đổi khi họ gặp lại nhau 5 năm sau trên một chuyến bay khi Harry đã đính hôn, hay 5 năm sau nữa khi đều đơn thân và quyết định làm bạn của nhau. When Harry Met Sally như một bài nghiên cứu về hàng loạt những mong chờ hay quan niệm đối lập giữa nam và nữ trong tình cảm. Bộ phim được thêu từ những lời thoại khắc họa rõ nét tính cách mỗi nhân vật, điểm xuyết những tình huống chân thật nhưng hài hước. Diễn xuất trôi chảy của Billy Crystal và Meg Ryans khiến nhân vật của họ có tính phát triển; sự đối lập của hai giới được làm rõ không chỉ ở một mà nhiều giai đoạn của cuộc sống. Tình yêu là những chuyến lang thang mà có lẽ câu trả lời cuối cùng là tổng hợp của sự can đảm, chút may mắn và lòng vị tha – cũng là những điều ước của nhiều người khi năm mới tràn về trên nền "Auld Lang Syne" đầy hoài cổ mà hòa đồng.
Philomena (Stephen Frears, 2013)
50 năm trước, Philomena (Judi Dench) mang thai một người con trai ngoài giá thú. Ở thời điểm mọi việc tình dục bị cấm đoán, lại đang sống trong một tu viện, Philomena phải sinh đứa trẻ và lao động để trả tiền nuôi cậu bé Anthony. Một ngày nọ, các xơ ở tu viện gửi cậu bé cho một gia đình làm con nuôi mặc tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Philomena. Phân đoạn đầu phim đầy sự đau đớn qua những cảnh quay trực diện vào nỗi đau từ thể xác tới tinh thần của nhân vật chính. Tuy nhiên 50 năm sau khi đi tìm Anthony, những cuộc đối thoại của Philomena và người bạn đồng hành Martin không phải về sự đau khổ hay những ký ức của bà về con trai, mà phần lớn là những câu chuyện đời thường. Có quá khứ u tối nhưng Philomena không khoác lên mình vẻ buồn rầu. Những phút giây lo lắng về Anthony chỉ được thể hiện qua những chi tiết nhỏ trong quá trình khám phá về cậu, lúc trực diện như khi gương mặt bà cúi gằm vì buồn bã hay thoáng qua khi Martin phát hiện tủ lạnh không còn tí rượu nào.
Trong suốt phim, ta cũng không hề nghe một lời oán trách các xơ nữ đã đối xử tệ bạc với bà. Tâm hồn vị tha của Philomena tóm gọn trong câu nói bà dặn dò Martin: “Hãy đối xử tốt với người khác khi đang thăng tiến, biết đâu khi sảy chân ta lại gặp họ.” ("You should be nice to people on your way up, ‘cause you might meet them again on the way down."). Đến những phút cuối, khi Philomena đã tìm được sự thanh thản bà ước muốn, và Martin còn học được một bài học lớn cho mình, họ lên đường trở về với cuộc sống cũ, rời bỏ những ưu phiền đã đè nặng tâm trí lúc trước. Philomena không phải là hành trình sửa lại những bất công mình gặp phải, mà là cách đối phó với những bất công đó. Bộ phim mang dạng một road trip: cũng hào hứng, đầy bất ngờ, những phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng lại được chăm chút bằng những phút tình cảm rât xúc động.
Mỗi bộ phim là một câu chuyện. Câu chuyện nào sẽ gây xúc động mạnh, câu chuyện nào mở ra một hướng đi mới, điều này chẳng thể biết trước cho tới khi phim hết và người xem đứng lên với những suy nghĩ vương vấn. Nhưng khi 2013 đã sắp qua, hãy chọn một bộ phim bạn thấy hứng thú để khép màn năm cũ, đẩy chiếc tàu này về đích.
Phương Hà
Ảnh: Google Images